Thursday, April 14, 2016

PHƯƠNG NỘI

từng buổi chiều anh đi qua giòng sông
em thì đã không bao giờ trở về
anh buông thỏng hai tay
em bỗng mưa trùng trùng giữa ngày hạn hán
bằng trí nhớ thô sơ anh thu lại từng
nhân dáng đã trôi qua cuộc đời mình
em, không một lần gõ cửa

còn chút thân yêu rụng hờ trên sông
đã một thời trong em hiền hòa như thân tầm gửi
anh hát lên trên mưu vọng mình
hơi ấm quay-lăn-quay-lăn theo từng
đỉnh nhọn

một cõi nào em còn nghe anh ùa về trên tóc mai
như âm vang thì thào thấm mệt
em hãy thân ngoan trong bước chân người
em hãy ấu thơ như giòng nước cạn

vẫn còn hoài như linh thiêng đầu năm
hồn cũng gọi nhau về trong khói hương ngút mắt
biết tặng gì cho em
ngoài long đong anh sẵn sàng tan vỡ

em hãy hôn con theo những nụ cười
hãy mượn thinh không hát dùm trong môi ngậm
sóng vẫn như em bắc ngang thân cầu
thì một chút rêu có còn là thơ ấu

từng buổi chiều anh theo trên hành-lang-anh
sao rất nhiều khung cửa mở
anh biết nơi chốn nào là hạnh phước đời mình
nên mải cười vang trong bao lần hội ngộ

gió nổ dòn trên đầu anh mênh mang
có em theo anh buồn hơn sự sống
có ta theo nhau như đuổi bắt bóng mình
có thinh không cất cao lời hét lộng

bây giờ vẫn là nhịp cầu
vẫn còn con đường của thời đôi ta lang thang
vẫn còn đượm hương giữa đời yêu dấu
trong làn mắt ôm cả ngần ngại buổi đầu

em không còn mở cửa
nỗi niềm nào đã biệt tăm
anh chọn con đường đi về sự chết
sao vẫn nồng nàn hơn ánh mắt trong
phủ trên lưng nghìn lần tha thiết

hãy cho nhau từ âm thầm
một chút xót xa trong ngần thuở cũ
còn tim anh
mừng
rộn ràng em
là chim vàng khuyên thơm lành dấu mổ

có còn một lần đi
có còn lại nhau dù chỉ là chiếc bóng
hãy tròn phận nghe em ở phía trước mắt người
bởi vì biết còn gì đâu để chúc mừng sự sống

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN