nhớ thương úp mặt trên ngày tháng đó
trong vườn ăn năn cây chạy tội sau lưng
em ngồi đan tóc u buồn muôn thuở
màu mắt xa khơi đột ngột vô cùng
cha buồn rất nhiều trong niềm tủi nhục
mẹ khóc rất nhiều trong nỗi cách ngăn
còn lại những gì trong giòng máu đó
cỏ mọc hoang sơ ngứa ngáy mộ phần
buổi sáng tháng giêng thôi em đừng khóc
buổi sáng tháng hai thôi em đừng buồn
gói ghém tình mình trong thời gian còn lại
giòng nước gian truân tôi bỏ xa nguồn
nhớ thương úp mặt trên ngày tháng đó
im mắt mong chờ trên đọt cây cao
sức sống mùa xuân bừng lên lá mới
rực rỡ tin yêu của một thuở nào
giữa hư vô âm thầm tôi réo gọi
em hỡi em xin ngọn gió hãy ngừng
tôi đứng lại và làm người có tội
còn hồn thơ là di chúc cuối cùng
buổi sáng tháng giêng bừng lên lá mới
nỗi vui mừng trong vóc dáng em thơ
tôi im lặng và một mình đứng ngó
miền rong chơi đã bay mất bao giờ
nhớ thương úp mặt trên ngày tháng đó
thuở bình yên trong ký ức mịt mùng
như âm hưởng từ chốn nào vọng lại
tôi ngồi đây nghe chua xót khôn cùng
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN