lời ca nào buồn trong ngày chủ nhật
sợi tóc nào buồn trong gió heo may
nỗi bực dọc nào hằn trên nét mặt
niềm suy tư nào loang vết thơ ngây
nghe rất chậm lời kinh cầu buổi sáng
và rất buồn trong những tiếng mưa bay
ngồi ở nhà không tìm nhau hò hẹn
nhìn mắt em mà đau xót từng ngày
giọt lệ nào làm phai trang nhật ký
tháng năm nào phai nhạt tiếng yêu em
dù vạn dặm đường đi dài thế kỷ
dù đường về là mãi mãi đêm đêm
gió làm chứng mình hôn nhau ở đó
và trời mây là trọn cả vòng tay
buổi hẹn đầu mình tràn đầy bỡ ngỡ
lần cuối cùng là cả cuộc mê say
chừ xa nhau mỗi người đi mỗi ngả
và đường về anh gọi gió hôn em
rào rạt sóng mây trôi chào biển cả
chuyện chúng mình buồn nhất
phải không em
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN