Wednesday, September 21, 2016

Luân Hoán Phác Họa Tâm Dung Nguyễn Đức Bạt Ngàn

bốn năm không liên lạc
suýt nữa quên lửng ông
đêm qua ngủ một lát
gặp một thằng thật ngông

nhìn lui rồi ngó tới
nhận ra chính là ông
một nhà thơ bay bướm
rất khoái chuyện đi rông

nhớ xưa ông từng rủ
tôi bay vào không gian
nghe xong ngớ như vịt
suýt đứt dây điện đàm

ông mau lẹ giải thích
tôi nghe khoái quá trời
nhưng nghi ngờ lưỡng lự
chưa nhập vào cuộc chơi

không gởi ông đùm chữ
chẳng gởi ông nhúm hình
nhưng nhờ ông cù rủ
tôi tìm đường để binh

rồi open, download
tôi luyện cũng hơi rành
biết lang thang đủ chỗ
không từ cả lầu xanh

ông không dạy một chữ
nhưng cũng kể có công
mách trò cho bạn hữu
đương nhiên rất có lòng

lâu nay không trả lễ
chừ họa tâm dung ông
tuy không chắc sòng phẳng
chỉ mong ông vui lòng

ông dòng họ Nguyễn Đức
tên Cẩm hiệu Bạt Ngàn
bè bạn gọi bạc triệu
bởi nhìn ông giàu sang

ông chào đời bên bến
Ô Lâu tại Vĩnh An
từ Huế đi tứ xứ
trụ lại cõi thanh nhàn

Edmonton, 79
đã đón nhận ông vào
từ đó ông viết lại
và dài dài in thơ

Bình Minh Câm đã mọc
những tia nắng vững vàng
lòng ông được mây bọc
cõi trời trôi lang thang

còn người còn hoan lạc
là Còn Ưu Ái Còn
huống chi thơ giàu nhạc
tình ông dễ gì chôn

vẫn cùng Ngày Ngó Xuống
dù Giữa Triền Hạn Reo
Mùa Lá Xanh thơm mãi
hương lòng của rong bèo

Thầm Lặng Trời Thầm Lặng Đất
thầm lặng ông Bạt Ngàn
cứ làm thơ chất ngất
những ngạo nghễ ngang ngang

ông sinh năm 48
theo học Phan Châu Trinh
sau tôi mấy niên khóa
khó biết ông ngọn ngành

lần gặp ông thứ nhất
do Lưu Nguyễn đưa đường
ông ghé thăm nhà chật
cứ ngồi dựa vô tường

thấy ông hơi tửng tửng
có chút gì bất thường
hóa ra người viết lách
có nhiều tật dễ thương

riêng ông giàu cốt cách
nhiều bạn bảo vậy mà
tôi xác nhận quá đúng
sau vài lần gặp qua

bốn năm trước trong quán
Phương Thảo Montréal
thấy tôi đã xuống sắc
ông có vẻ không đành

nhưng tôi cứ lây lất
vì Diêm vương còn thương
cho tôi tiếp tục vẽ
đám nghệ thuật văn chương

ông xem ông, chớ hỏi
chân tâm dung gì đâu
toàn lời lẽ phố chợ
không bén tóc mọc râu

hãy mỉm cười để thấy
hãy rung đùi để nghe
tôi, ông cùng ngồi đấy
thơ thẩn vây bốn bề


Luân Hoán