Sunday, September 18, 2016

M.LIÊN


   Mạch đời là mạch đất. Biểu kiến trên hàng chữ viết ngổn ngang. Thức theo tôi trong đêm khuya, dậy cùng tôi trong sáng muộn. Chan hòa trong tình yêu tôi với M.Liên buông lơi. [...] . Em đang trọ học trong cư xá dành riêng cho nữ sinh viên trên đường Nguyễn Huệ, chặng nhìn qua nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, gần bến xe An Cựu.

   Cư xá nằm khá xa đường. Trên lối vào đối diện với đám đất trống bên tay phải là một ngôi nhà nhỏ nằm vuông góc với đường đi, ngay bên lề trái. Đây là điểm hẹn gặp do M.Liên muốn, vì em không để tôi vào tận trong cư xá. Tôi hỏi tại sao. Em cười. Em không muốn anh bị tụi bạn của em chọc quê. Tôi biết dưới phong thái ngượng nghịu dễ mắc cỡ, em là lửa đỏ. Dĩ nhiên tôi chìu em.

   Ngôi nhà hẹn hò trống trải, được ngăn nhiều phòng nhưng chưa hoàn tất. Từ cửa lớn, tôi ngó qua tay phải, nơi đó là căn phòng chỉ có cái bàn học con con mặt nghiêng, đặt sát cửa sổ nhìn thẳng ra con đường mà tôi đã đi vào. Em đang ngồi bó gối ngay trên mặt bàn, tựa lưng vào thành cửa sổ đăm đăm ngó tôi. Khung cửa chói phía sau lưng ngẫu nhiên biến thành một tấm phông hắt dọi lên nhan sắc em kỳ ảo. Khuôn mặt yêu dấu ngân tỏa dưới ánh sáng dìu dịu của căn phòng tương phản với không gian vàng nắng sau lưng em, bỗng biến em thành pho tượng nhu mì sinh động. Em mỉm cười nửa trách cứ sao tôi đến muộn, nửa như reo vui. Tôi bước tới gần, dịu dàng đưa bàn tay phủ chụp lên đầu gối em. Nao nức cơ thể em run run tụ vào đầu gối thấm ấm qua bàn tay tôi run run. Em ngó sững lên bàn tay tôi chốc lát, rồi nhìn vào cái ghế trống duy nhất cạnh mép bàn, dấu hiệu bảo tôi ngồi xuống. Tôi rút nhẹ bàn tay, ngoan ngoãn ngồi tựa vào lưng ghế, tầm mắt đậu trên hai bàn chân mủm mỉm của em đang ở ngay trước mặt. Từng ngón nhỏ nhắn cài đều nhau trắng muốt như pha lê theo xuân thì đang dậy. Dưới làn da thơm ẩn những mạch máu xanh xanh như gân lá, gọi tôi về những bí tích của sự sống. Đó là biểu tượng nhan sắc toàn vẹn đắm đuối an lạc vùi lấp, mọc từ sợi lông tơ trên mu bàn chân em phơn phớt cỏ non. Tôi không dằn được bồng bột, bèn gục đầu mình xuống. Em kéo rụt hai bàn chân lại, đưa một bàn tay nâng mặt tôi. Còn tay kia nghịch đan vào mái tóc của tôi rối tung. Tôi ngẩng mặt, mê man giữa ánh mắt em biếc trong ngời với môi má hồng hạ. Tiếng nói bỗng thừa, trời đất bỗng câm. Nụ hôn bỗng mất tích.

   Tôi vốn là tên lãng mạn nhưng nặng hoài nghi. Về sự kết hợp vĩnh cửu chỉ thoáng hiện trong khoảnh khắc. Về tình yêu tự hiến dâng như nỗi hoảng sợ khôn đành. Nên chi, tôi và em có mặt nhau là đã trọn vẹn. Tôi chẳng hề vồ vập ngấu nghiến tham lam. Em là giọt sương trời hóa thân trao cho tôi tình tự hư ảo. Tôi ngại mình vũ phu sẽ biến mật ngọt trước mắt thành đắng cay. Tôi nhìn lên, phảng phất trong mắt em là tôi đang mỏi mòn xuôi ngược. Vóc dáng mảnh mai phất phơ thoáng hiện thoáng biến. Tôi nhận chân được giá trị của phù du. Chẳng biết hai đứa đã nói với nhau những gì. Trong tận cùng, thính giác tôi chỉ giữ được âm tiếng ngọt ngào mang mang thổ âm Quảng Ngãi. Cảm xúc da thịt dành chỗ cho cảm xúc tâm tư.

   Em tụt xuống khỏi mặt bàn, đứng tựa vào một bên bờ vai tôi. Cả hồn xác tôi ngây ngất trong hương vị của đường của mật của mía của bắp đầu mùa. Tôi dang cánh tay choàng qua bờ eo lưng em ghì siết lại gần hơn. Vòng tay em quấn lấy cổ tôi. Cả khuôn mặt tôi ấp trọn trên vùng ngực hôi hổi trinh nguyên, căng theo hơi thở với nhịp tim em phập phồng mềm mại. Giữa nồng thắm, tôi nghe cách trở chuyển mình. Tự thần trí đang lơ mơ trong vô lượng em, bỗng nãy ra đốm lửa hiu hắt lạc lõng. từ em là cõi phiêu bồng. từ em nhạc phá giữa lòng nhiêu khê... Tôi sợ em biết được gan ruột mình, dù rằng tôi chẳng hề bao giờ đóng cho trọn vai tên nhân tình phản trắc. Em thủ thỉ chuyện trên trên trời dưới đất. Về người mẹ chờ người cha đang phiêu dạt khuất lấp bặt tin. Về cuộc sống được nuông chiều. Về những đêm khuya nghe mưa rào thức giấc. Về những bàng hoàng ước mơ nghi ngại. Em tin cậy. Lúc nào mẹ ra thăm, em sẽ gọi anh đến gặp. Tôi nhắm mắt, bỗng thèm chết vĩnh viễn trên hơi hướng này, bờ ngực lộng thiên đàng đang có mặt.

   Tôi ngẩng đầu lên nép vào bờ vai em, rồi hỏi đùa ấn tượng nào từ anh đã khiến em quyến luyến. Khuôn mặt em cúi xuống, xõa từng ngọn tóc mềm buông rủ trên trán, trên da mặt tôi. Hơi thở chan theo ánh mắt lồng sâu vào si mê nhau. Đôi mắt, đó là đôi mắt. Em không biết anh như thế nào nhưng lần đầu chạm đôi mắt anh, em ngỡ như là một phần tài sản em. Vòng tay tôi ôm em chặt hơn. Ấm tiếng tôi mềm lại. Ngày em theo chồng, anh sẽ tặng em đôi mắt anh để làm của hồi môn. Em tinh nghịch nhéo tai tôi đau điếng. Tôi chói lói. Đôi môi em rà sát bên vành tai tôi thì thầm. Em trừng phạt anh tội nói bậy.

   Chiều xuống theo hẹn hò. Chiều tiễn đưa giữa môi hôn ngập ngùng hai đứa. Hạnh phúc tỏa xuân sắc lên hơi hướng nhau. Tôi muốn thời gian dừng lại theo bàn tay em đang đưa nhịp trên vai tôi. Chúng tôi chia tay. Em sánh bên vai cùng bước ra bậc cửa.

   Đường về tôi ngất ngư như hóa thân cùng vũ trụ. Đời đẹp biết bao. Trời lộng biết bao. Thơ là hương sắc. Em là tình vị ươm hồn anh xanh ngát. M.Liên. M.Liên. Em mở thêm cho tôi cửa trời Sương Hạnh. người đã là thịt da ta giữa giờ phạm tội. em đã là ngọn cờ phất phới tung bay...

   Tôi là kẻ tan tác. Buồn đó vui đó. Đam mê đó, chán nản đó. Quay cuồng đó, lặng lờ đó. Tin tưởng và hoài nghi chẳng bao giờ phân hai. Như trong đôi mắt M.Liên gợi lên vầng trăng thu, đồng thời cũng là mặt trời trưa hạ. Tôi ngồi với bóng, với mùi hương em đang đọng cứng tim. Thơ dồn theo nhịp thở. ừ mắt em là vầng trăng trải hạn. đời vân du về giữa mộng giang hà. này nước mắt này con buồn viễn ngạn. sầu rất đầy sau hồ khúc ngân thoa. Em là huệ giác tôi xa tắp bên kia bờ. Em là thánh phúc, tưởng vọng tôi là biển xanh. Tôi hóa hiện vào em xông lên cơn gió chướng trái mùa bất trắc. Tôi chỉ là cuồng sĩ lỡ đường với chút tài hoa được nuôi dưỡng bằng đời khổ lụy. em có khóc khi từ hôn quá khứ. em có còn khi thể xác chia hai. em có hát theo tài hoa lỡ dở. giữa tiếng đàn nặng chĩu hai vai...

(Chú thích: những dòng chữ nghiêng trich từ thơ của tác giả)

Trích Tự Truyện THẦM LẶNG TRỜI, THẦM LẶNG ĐẤT, 1994
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN