Tuesday, September 27, 2016

BÙI GIÁNG (1926 - 1998)


   Thi sĩ như bão như giông. Thi ca như hoan lạc hệ lụy cùng đường.
   Trong ba đào lịch sử Việtnam, Bùi Giáng là định mệnh đoạn trường tài hoa tủi khổ. Ông bắt đầu cuộc chơi với mưa nguồn, lá hoa cồn, ngàn thu rớt hột..., đẩy triều thơ của ông khơi vơi dào dạt đã đời.
   Về sau cuộc chơi của ông vươn cao giữa chốn cuồng đồ loạn tưởng. Như một nỗ lực hùng tráng để mong kéo thi ca quê hương hiu hắt ra khỏi biển muối khô.
   Bùi Giáng đã bỏ đi xa, thật xa... Đời sống thản nhiên trôi. Mây an bình vẫn trắng lòng trắng dạ người ở lại.
   Trong bùi ngùi viễn xứ. Ta xin chiêu niệm ông bằng "một buổi trưa" chiêm bao. Dại khờ ban sơ ngát ngát...

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN (1999)

--------------------------------------------------------------------------------

Thơ BÙI GIÁNG

MỘT BUỔI TRƯA

Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc
Mây trên trời xuống phủ ở trên vai
Màu phương cảo pha mờ trên nét ngọc
Bước ngại ngùng nẻo mộng mấy lần sai.

Em có định sẽ cùng ai kể lể
Một nỗi đời hư huyễn giữa chiêm bao
Vừng hiu hắt nguyệt hờn mây nhỏ lệ
Một mùi hương nồng tụ ở nơi nào

Câu chuyện ấy một lần em đã rõ
Để bây giờ không thể lại phanh phơi
Đường đi xuống khung trời sương lổ đổ
Hờn dung nhan em có sợ bên người?

Con mắt ấy vì sao em khép lại
Làn mi kia em thử ghé lên nhìn
Vòng tay đẹp như cành xuân thơ dại
Ngón la đà sao chẳng chịu đưa tin

Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc
Lùa chân mây về ở dưới chân trời
Bước vội vã một lần nghe gót ngọc
Dẫm trang đời lá rụng uá thu phai

BÙI GIÁNG