ru hồn chiều nay trong vườn tĩnh mạc
ta lặng nhìn theo vóc dáng em bay
tà áo lộng ru hồn ta im mát
về đường xưa từng ngọn lá thơ ngây
suốt một đời người tay dài thức trắng
theo gió hiện về từng buổi chiêm bao
vỡ cơn mê em chập chờn trong nắng
mai mùa thu rồi mốt cũng nghẹn ngào
thôi em nhé một đời người bỏ lại
mình ôm nhau bay đến tận chân trời
anh hái nắng vàng soi mắt em dại
nhớ làm gì chuyện cũ đã mù khơi
hạnh phúc đó đã tan tành sương khói
mai mốt rồi cũng chín rụng nghe em
nghe chua xót từng tế bào lở lói
đò sang ngang chừ cách trở trăm miền
nụ hôn đó là lời kinh thú tội
hương nhẹ nhàng đã theo gió bay đi
anh chới với biết bao giờ cứu rỗi
mai ra đi không biết có còn gì
với dĩ vãng anh ôm nhiều phiền muộn
buồn một đời chừ bỏ lại sau lưng
em lảo đảo rồi nghiêng mình chao xuống
sầu nhân gian anh đối diện vô cùng
rồi ngày sau anh nằm yên dưới huyệt
còn lại gì trong giây phút lâm chung
chừ lỗi hẹn để ngàn sau tha thiết
tình xưa bay thôi mất hút muôn trùng
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN