chừ nắng đổ theo bên mình xanh mướt
thuở ta về đã vướng bụi thương đau
mắt vành khuyên còn sáng buổi ban đầu
ơi thương nhớ đã lên tàu lẫn khuất
và người đó đã một thời u uất
một thời yêu sương khói phủ trong lòng
ta có về cho kín buổi thương mong
để hò hẹn không theo dòng quên lãng
khắc bia mộ trên suối buồn đá tảng
khi tìm mình đã chết tự ban sơ
ngày hôm xưa có về lại bây giờ
cho hạnh nguyện tràn lên đầu tóc rối
người ở đó nghe hồn mình đã tối
tình âm u dẫy chết giữa xa xăm
đêm từng đêm gọi nhớ trước khi nằm
dáng ta đó có về trong giấc ngủ
ta gọi ta giữa trời mưa thác lũ
với tên người dẫm nát thuở man khai
chiều thương yêu với nguyệt rủ phương đài
mái tóc đó có dài theo thương nhớ
môi ân ái có mềm theo hơi thở
động theo tình ngả nắng vỡ trời hoang
khi tìm nhau tình đã úa phai tàn
ta lỡ bước trong muôn vàn hối tiếc
người một cõi và riêng người có biết
thời thương nhau thương thắm thiết bao lần
lá bừng theo mình tự buổi thanh xuân
hồn thả dại giữa vô ngần đắm đuối
còn ưu ái trong ta giờ phút cuối
trả lại em vào một thuở ta về
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN